Sự vô cảm có gì lạ đâu em
Vì nó đã đã lan tràn trong xã hội
Đến nghị trường người ta còn bối rối
Bàn cãi bao lâu mà vẫn giống lúc đầu
Sự thờ ơ vô cảm đã ăn sâu
Thân của ai thì phải lo cho người đó
Bởi đi ra đường không cẩn thận là dính nhọ
Ốc không lo nỗi mình, sao lo cọc mọc rêu(!)
Bao nhiêu chuyện buồn báo chí đã nêu
Hôi bia, giật hoa, tranh đồ ăn miễn phí…
Thấy tai nạn đành ngó lơ không dám cứu
Bởi nguy cơ thành thủ phạm mới rầu
Bác sỹ, giáo viên không thiếu những con sâu
Mặc bệnh nhân đau, mặc học sinh khốn khó
Không có tiền thì cứ nằm, ngồi ở đó
Bởi đầu tiên là phải hỏi tiền đâu?
Chen lấn trên đường đi, chen lấn ở ga tàu
Bằng mọi giá phải giành cho mình phần lợi
Như thời bao cấp tranh mua dầu mua mỳ sợi
Mấy chục năm rồi, có thay đổi gì đâu!
Phở ướp fóc-môn, rau phun thuốc sâu
Thịt lợn thịt gà toàn nuôi bằng tăng trọng
Giờ đến cá cũng chết trắng đầu ngọn sóng
Chất độc vô hình lẩn khuất mỗi bữa ăn!
Đến bò, dê giúp dân bớt khó khăn
Chả biết tại sao nhiều nơi về nhà quan để sống(?)
Nhiều cánh rừng xanh đã thành đồi trơ đất trống
Sông phơi lòng xót cơn khát người dân
Dẫu biết rằng cuộc sống bớt khó khăn
Nhưng đạo đức lại theo chiều suy thoái
Nên vô cảm là điều không tránh khỏi
Biết làm sao khi ai cũng giành phần lợi cho mình
Nhưng hay vui lên vì luôn có những tấm chân tình
Những miếng thịt cho học trò vùng cao, những hộp cơm cho bệnh nhân miễn phí
Những viên đá Trường Sa và những việc làm tử tế
Sẽ đến ngày con người sống để yêu nhau.
© 2016 Baron Trịnh
Monday, May 9, 2016
SỰ VÔ CẢM CÓ GÌ LẠ ĐÂU EM
P/S: Tôi biên bài này khi thấy mạng xã hội ném đá tấm ảnh dưới đây, được cho là chụp tại một bệnh viện phụ sản.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment
Đề nghị nhận xét bằng tiếng Việt có dấu. Cảm ơn!