Wednesday, April 25, 2018

[tả cảnh làm-tình]


nhẽ ra chả biên về đoạn tả cảnh làm-tình của anh thợ-viết nào đó. bởi ở thời mạt chữ này, phần lớn sách của thợ-viết đông-lào hữu ích nhất khi được dùng để gói xôi sáng sau khi hố-xí hai ngăn đã bị văn-minh bồn-cầu giật nước chiếm đoạt.
cơ mà thấy anh này trả lời truyền-hình rằng, thợ-vẽ thì được vẽ ảnh nude, thợ-đục thì được tạc tượng nude, cớ sao thợ-viết như anh í lại không được tả sex? thì thấy thực sự không ổn nên phải biên mấy dòng vậy.
không ổn không phải là thợ-viết cấm được biên về sex, mà không ổn là mấy anh thợ ở đông-lào rất hay dùng phép ngụy-biện hạ-tiện để so sánh. tỷ như anh thợ-đục nào đó tạc tượng sex thú ở hải-phòng so-sánh tượng của anh í với tượng của michelangelo rồi bảo angelo đục trym được thì anh í cũng đục trym được. đúng là cống-rãnh đi sánh với đại-dương, rất không ổn.

sex là một trong 4 nhu cầu căn-bản của con-người. mà chả riêng gì con-người, động-vật bậc cao cũng vậy. ở đông-lào xứ-sở người ta thường nói đó là tứ-khoái. ở cái xứ đói-khát này, nhu-cầu cơ-bản cũng nâng lên thành đặc-sản, cơ-khổ!
thế nên việc nói về sex, viết vẽ đục đẽo về sex là tất yếu của xã-hội, chả ai cấm cả. có điều khi nó đã được thể hiện ở một tác-phẩm văn-học thì ngôn-ngữ, hình-ảnh, tình-tiết,... của nó cũng phải văn-học. chứ cứ tả trần trùi trụi thì nó không thể xếp vào tác-phẩm văn-học để nhận giải-thưởng sách quốc-gia được [cho dù việc tả sex chỉ có một vài trang], còn nếu nó đoạt giải-thưởng "sách truyện cô giáo thảo" thì tui không ý-kiến hehe

để minh-chứng cho nhận-định này, tui sẽ trích-dẫn một vài đoạn sex [nôm-na gọi là làm-tình] của một tác-phẩm văn-học để so-sánh. có rất nhiều tác-phẩm văn-học tả cảnh làm-tình, cơ mà tôi chọn tác-phẩm the-thorn-birds của colleen-mc-cullough bởi khá nhiều cần-lao đông-lào yêu-thích tác-phẩm này. liu-í là chỉ trích những đoạn cần thiết, sau dấu "..." là những phần không cần trích.

trích đoạn meggie làm-tình với luke:
"Luke quay ngoắt lại, cuối đầu xuống, và môi anh gắn với môi của Meggie, từng nếp uốn khớp nhau như những ô đố chữ. Anh không ôm nàng, không chạm vào nàng nhưng nàng cảm thấy không thể bứt ra được và nhoai về phía anh, môi gắn môi khi anh ngả lưng lên ghế và kéo nàng lên ngực mình. Hai tay ép lấy thái dương nàng để tận hưởng đến say sưa choáng váng cặp môi nhạy cảm kỳ diệu này.
...
Và rồi cổ nàng, cái hõm ở cổ, vai - da mềm mại, nhẵn mịn, mát rượi,... Luke một tay bắt đầu cởi dãy cúc dài ở lưng áo của nàng, kéo ống tay áo ra khỏi đôi tay ngoan ngoãn của nàng, tụt chiếc áo lụa lót trong rộng rãi khỏi vai, đưa những đầu ngón tay lướt trên tấm lưng trần, cảm thấy cơn run sợ sệt lan trên lưng nàng, những đầu vú căng lên...
Đôi môi hé mở lướt xuống phía dưới tấm thân mịn màng mát rượi trong một cơn ham muốn mù quáng không thể cưỡng nổi, và cuối cùng đôi môi tìm thấy, mím chặt lại xung quanh cái núm thịt nhỏ, cứng căng, có nếp gấp. Anh chạm đầu lưỡi vào cái núm đó, bàng hoàng chần chừ một lát, lòng tràn ngập niềm vui sướng khổ ải, ấn mạnh tay vào lưng Meggie, và giữa những cái hôn, anh lại luôn luôn áp môi vào vú nàng như một đứa hài nhi...
...
Anh không kêu lên, chỉ rùng mình trong trạng thái bủn nhủn không thể chịu nỗi và nuốt nước bọt ừng ực. Rồi như một đứa hài nhi đã no nê, anh nhả môi ra, âu yếm và biết ơn vô hạn hôn vào ngực nàng, rồi nằm không nhúc nhích...
...
Vai nàng rời khỏi ngực anh, hai tay anh rán sức ép đè lên eo lưng nàng, đến mức đùi và các góc nhỏ hoàn toàn vô danh của cơ thể nàng áp sát vào cơ thể anh, áp vào một cái gì cứng như đá, và bây giờ, bàng hoàng đến tận đáy tâm hồn, nàng chỉ muốn cứ ở nguyên trạng thái như thế mãi mãi...".

trích đoạn meggie làm-tình với cha-ralph:
"Mọi sức mạnh thiêm thiếp ngủ trong người ông vốn bị lấn át, bị đè nén chỉ chờ một kích thích nhỏ là bùng nổ, hỗn loạn, và lý trí xun xoe lụy trước dục vọng, và mệnh lệnh của lý trí lụi tàn trước mệnh lệnh của xác thịt.
...
Ông đã bế nàng lên giường hay hai người cùng đi? Ông có cảm giác là ông bế nàng, mà cũng có lẽ là không. Nhưng cả hai người đã ở trên giường, và bằng hai bàn tay ông cảm thấy thân thể nàng và hai tay nàng trên da ông.
...
Thời gian không còn tính bằng giây, mà ào tới cả một luồng thác và đổ ập lên ông, làm mất mọi ý nghĩ, chỉ còn lại độ sâu của một chiều đo trước nay chưa từng biết, một độ sâu đích thực hơn thời gian thực... Không bao giờ ông quên được sự đáp ứng cuồng nhiệt của bộ ngực này, cái bụng này, cặp đùi này, của tất cả những đường nét và nếp gấp thầm kín của tấm thân này.
...
Nàng hạnh phúc khôn tả, suốt đời không khi nào nàng có được hạnh phúc trọn vẹn như thế. Từ lúc ông chặn đón nàng ở cửa, tất cả trở thành bản trường ca của xác thịt - những cái ôm riết, tay, thân thể, khoái lạc không thể tả được... Nàng bị cuốn đi bởi làn sóng thứ chín của dục vọng không thể chịu đựng nổi nữa, chỉ còn một ý nghĩ - hiến cho Ralph tất cả, toàn bộ bản thân mình....".

trích đoạn justine làm-tình với raine:
"Ngón tay Justine trở lại với những cúc áo sơ mi của anh, còn những ngón tay Raine tìm tới fecmơtua áo váy của cô, rồi anh kéo tay cô luồn qua dưới áo sơ mi, đặt lên ngực anh, chỗ có một lớp lông loăn xoăn, mềm mại và dày rậm. Bất ngờ môi anh áp chặt hơn vào má cô và Justine bất lực, bàng hoàng, suýt ngất đi, cảm thấy cô đang ngã xuống và quả thật cô đã nằm sóng sượt trên tấm thảm mịn màng và lờ mờ nhận ra khuôn mặt Raine ở phía trên người cô.
...
Bằng môi, bằng tay, bằng toàn bộ cơ thể, cô nhận biết từng phần nhỏ cơ thể anh, như thể cô tìm được một cái gì đó thân thuộc từ lâu mà vẫn hoang đường, chưa từng biết... Justine bộc lộ hết mình đáp ứng lại anh và rút cục cô hiểu ra điều bí mật của anh suốt những năm họ quen nhau: trong tưởng tượng hẳn anh đã hàng nghìn lần chiếm hữu cô... Cho đến khoảng khắc cuối cùng, khi cô kêu lên, không đủ sức chờ đợi lúc kết thúc, cô ôm ghì lấy anh mạnh đến nỗi tưởng chừng cô cảm giác được từng khúc xương nhỏ của anh".

còn anh thợ-viết tả cảnh làm-tình của anh khánh-dư và chị thái-thụy như này [mà lúc thì thái-thụy, lúc thì thiên-thụy, rất cẩu thả]:
"Được lời như cởi tấm lòng đôi chân dài của Khánh Dư theo sát công chúa vào bên trong phủ. Khi cánh cửa gỗ lim phòng khách vừa đóng sập lại thì hai cơ thể đã quấn chặt lấy nhau. Chẳng cần màn dạo đầu hôn hít, Khánh Dư bóc váy áo của Thiên Thụy. Và ngược lại, những ngón tay của công chúa vội vàng cởi chiếc quần đi ngựa rộng thùng thình của Khánh Dư. Khi thân thể cả hai đã được bóc trần, Khánh Dư luồn tay dưới cặp mông mẩy và cong của công chúa nhấc ngang lên với chiếc “cần câu” dài và thẳng đứng của mình. Rồi chẳng cần giường chiếu, với sức khỏe của một võ tướng đang ở tuổi xung mãn nhất, Khánh Dư lúc đẩy mông Thái Thụy ra, lúc đập mông công chúa vào, tạo nên một nhịp điệu đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả. Công chúa Thái Thụy rú lên sung sướng theo nhịp đôi đơn giản đó. Lúc cao trào nhất, đôi tay Khánh Dư đưa ra, ập vào dồn dập như người điều khiển cối xay lúa, khiến công chúa nấc lên: Ối! Nhân Huệ vương! Ta chết mất! Ối!...".

còn đây là tả cảnh anh khánh-dư làm-tình với chị cả-lưu [cũng cực cẩu-thả, lúc thì giã-cua, lúc thì dã-cua]:
"Đêm đầu tiên tôi hé mắt nhìn. Không biết của những người đàn ông khác thế nào, chứ của anh ta chiếc chày giã cua. Nó liên tục giã. Tôi quằn quại đau đớn nhiều lúc tưởng chừng như tắc thở. Sau trận đòn thứ nhất tôi lồm cồm bò dậy, vớ lấy bình rượu tu một hơi hết sạch. Mượn ma men làm cho tôi lịm đi, để anh ta muốn làm gì tiếp thì làm.
Sau hai ngày nghỉ ngơi đến đêm thứ ba, cảm giác đã trái ngược lại hoàn toàn. Tôi có cảm tưởng chiếc chày dã cua của anh ta đã được bọc nhung. Êm ái vô cùng. Đã có lúc tôi nhổm hẳn người lên khiến anh ta cũng phải bật cười sằng sặc. Đến đêm cuối cùng cảm giác sung sướng đã lên tới đỉnh điểm. Đã có lúc tâm trí tôi đã lung lay và tự hỏi của nả có là cái gì, chỉ có mình ngu dại mới không chịu lấy chồng?".

chỉ qua mấy đoạn trích rất ngắn này để so-sánh, chắc-chắn không cần phải giải-thích gì thêm. cũng không hiểu anh thợ-viết này bị ám-thị về sex hay sao mà lại viết trần trùi trụi như thế, mặc dù đoạn này có thể tả cảnh làm-tình một cách rất văn-chương.
bởi vậy, mặc dù biết rằng phần lớn các giải-thưởng của đông-lào là "tồ lô", nhưng thiết nghĩ với đoạn tả cảnh làm-tình trên thì sách này nên được trao giải-thưởng sách-truyện cô-giáo-thảo sẽ phù-hợp hơn.
đồng thời cũng không thể so-sánh rằng colleen-mc-cullough tả cảnh làm-tình được thì mấy thợ-viết đông-lào cũng được quyền tả cảnh làm-tình. so-sánh như thế rất khập-khiễng và hạ-tiện. sách của colleen-mc-cullough nhận giải-thưởng pulitzer và còn mãi với thời-gian như một tác-phẩm văn-học kinh-điển. còn mấy quyển-sách của mấy ông thợ-viết đông-lào thì dù có được giải gì của xứ-sở này cũng không quá vài ngày là bị ném vào sọt-rác. chả có mấy cái scandal sex-siếc này thì chả ai biết họ là ai, thợ-viết từ khi nào và viết về cái gì cả.
tui-thật!

© 2018 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.

0 comments:

Post a Comment

Đề nghị nhận xét bằng tiếng Việt có dấu. Cảm ơn!