Có bạn gửi cho bài thơ "ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH" của cô giáo Lam ở trường THPT chuyên Hà Tĩnh, rảnh rỗi sinh nông nổi, họa lại vài dòng chơi.
---------------------------------------
Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Dù bốn nghìn năm dân vẫn không chịu lớn
Bởi tổ tiên ta sinh ra không là con mà là trứng
Khi cha mẹ ly hôn nào có dám kêu đòi
Đất nước mình không lạ quá đâu em
Thánh Gióng lên ba đã ăn cơm nong cà thúng
Chử Đồng Tử úp nón thành cung điện nguy nga sừng sững
Cùng một cha, Tấm làm mắm Cám rất bình thường
Đất nước mình không buồn quá đâu em
Dù biển bạc rừng vàng giờ đây đang cạn kiệt
Nhưng có nồi cơm Thạch Sanh ăn mãi không bao giờ hết
Nàng Tô Thị chờ chồng nghìn năm lẻ có gì đâu
Đất nước mình có gì mà phải thương đau
Vì đến tiều phu cũng mơ làm hoàng đế
Nên chút nợ nần là chuyện nhỏ như con dế
Đánh thắng ba siêu cường sợ gì đám năm châu
Em hỏi đất nước mình rồi sẽ về đâu?
Anh chưa biết nhưng có một điều rất tuyệt
Chưa biết về đâu nhưng cứ đi tắt đón đầu là duyệt
Chưa biết về đâu nhưng cứ phải tiến lên đầu!
© 2016 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
Xin phép sửa lại câu này cho đúng
ReplyDeleteCùng một cha, Tấm làm mắm Cám rất bình thường
Sửa thành
Cùng một cha, Tấm làm mắm Cám gửi tặng Dì
Bài thơ họa lại rất hay . Hai bài thơ này có thể nói : một cặp đôi hoàn hảo"
ReplyDeleteXin phép rinh về my FB.
Cho share bác ơi?
ReplyDeleteEm hỏi câu gì mà ngộ quá em ơi
ReplyDeleteHọc lớp mấy rồi mà bảo dân tộc mình chưa lớn
Từ buổi hồng hoang đang còn bú mớm
Đã vươn mình đứng dậy viết hùng ca
Em hỏi câu gì mà lạ quá em ơi
Bốn ngàn năm ông cha mình giỏi lắm
Biết nắm tay nhau kẻ thù nào cũng thắng
"Rũ bùn đứng dậy sáng loà"
Em hỏi câu gì mà buồn quá em ơi
"Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc,
Rừng đã hết và Biển thì đang chết..."
Em đã làm gì cho rừng biển đẹp thêm
Ở ngoài kia người lính thức thâu đêm
Canh biển bạc, rừng xanh và cánh đồng lúa biếc
Canh giấc ngủ em thơ để biển kia không chết
Nào có ai nói đâu chữ "kêu đòi"
Hãy mở lòng ra đừng quanh quẩn hẹp hòi
Hãy xắn tay lên sẻ chia cùng đất nước
Đừng viết lời buồn gửi "người sau người trước"
Đừng hỏi những điều "Tổ Quốc phải cho em"
Đất nước mình qua bao cuộc trường chinh
Cha "sẻ dọc Trường sơn" mình còn đầy thương tích
Mỗi tấc đất quê mình chịu ngàn cơn đạn địch
Mẹ vẫn gập gầy hàn gắn những hố bom
Di sản mai ngày ta để lại cháu con
Là lịch sử oai hùng bốn ngàn năm giữ nước
Là bản tình ca bốn ngàn năm dựng xây Tổ quốc
Là Anh và Em đang viết tiếp những công trình
Đừng vội hỏi lợi quyền đâu, ai mang đến cho mình
Mỗi cuộc sinh thành đều phải qua thai nghén
Mang nặng đẻ đau và phải chờ đến hẹn
Gánh nợ nần thì có lạ gì đâu
Đứng trước năm châu ta cứ ngẩng cao đầu
Cứ hãnh diện bắt tay cùng bạn bè thế giới
Cho anh và em cùng con cháu muôn đời
Nguyễn Hoàng Hà FB 28.4
Thử ra nước ngoài để xem VN mình hãnh diện đến đâu đi đến nước cũng đều bị khinh rẽ
DeleteMày học hết lớp mấy rồi và tư cách gì mà dám lên mặt dạy đời, nói thật mày chưa đủ tư cách xách dép cho cô giáo Lam đâu, loại theo đóm ăn tàn như mày và những thằng đòi phản hồi bài thơ cô Lam toàn loại óc chó, ngu còn tỏ ra nguy hiểm
DeleteỪ thì cung hop lí do. Nhung thuc te suy ra thi co giao kia hop li hơn
ReplyDeleteMỗi cuộc sinh thành đều phải qua thai nghén.Mang nặng đẻ đau và phải chò đến hẹn" Bác Hoàng Hà ơi! Thai nghén mà lâu quá vẫn không chịu đẻ thì là thái gì? Chúng ta cùng nhau kiên nhẫn chờ đợi bao nhiêu thế hệ nữa thì "thai nghén "kia mới khai hoa nở nhụy
ReplyDeleteTuyệt tác
ReplyDeleteThời buổi bây giờ thế giới mở, thông tin đa chiêu rồi, ko còn mị dân dc như xưa đâu bác ạ
ReplyDeleteCảm ơn anh Baron Trịnh và Nguyễn Hoàng Hà. Hai bài thơ của các anh rất hay. Từ bài thơ đã cho người đọc thấy các anh rất có trách nhiệm với đất nước - tràn đầy tình yêu với dân tộc. Và đặc biệt, bài thơ tràn ngập chất "thơ". Cho em "mượn" 2 bài này mang về tường nhà em nhé!
ReplyDeleteTHƠ ANH TRẢ LỜI EM- CÔ GIÁO LAM
ReplyDeleteĐất nước mình có gì ngộ đâu em
Bốn ngàn tuổi dân vẫn không chịu lớn
Bởi chúng mình là con cháu tiên rồng
Tiên chẳng có nhưng rồng thì có- loài địa long-giun đất chịu xéo quằn.
Đất nước mình có gì lạ đâu em
Không chỉ có tượng đài ngàn tỉ mà còn nhiều cái nhất, nhất hành tinh
Đầu độc biển xanh mà bảo hoa tảo nở
Thì sinh mạng con người cũng chỉ như cái móng tay.
Đất nước mình c ũng chẳng buồn đâu em
Ngoài biển bạc rừng vàng vẫn còn nhiều boxit
Rừng đã hết, chẳng còn lâm tặc nữa
Biển chết rồi “tầu lạ” cũng tránh xa.
Đất nước mình sao phải đáng thương
Nếu con cháu sau này không trả nổi món nợ ông cha để lại
Di sản của tiền nhân là câu hát bí thương bầu
Đứng trước năm châu: một Cường Quốc Ô Sin sao phải cúi đầu!
Đ ất nước mình rồi sẽ đi v ề đâu?
Đâu không biết, nhưng quyết … đón đầu đi tắt!
Vậy cần gì hỏi người trước, kẻ sau
Đã tụt hậu cuối cùng rồi, chẳng tụt nữa được đâu.
30-4-2016-Duong Nguyen