Monday, November 10, 2014

Khế... mưa!


       Ngồi buồn đọc được bài thơ
Của ông tên Khế viết về trời mưa
       Mưa đêm, không phải mưa trưa
Ông nằm phố Hội, nhớ xưa Thăng Bình
       Rằng mưa rơi rất thình lình
Mái tôn mái lá quê mình hứng mưa
       Hội An cũng đất quê xưa
Ông nhớ đến mẹ, đêm mưa dãi dầu
       Dĩ nhiên chuyện đã hơi lâu
Nhưng ông vẫn nhớ, mặc dầu đang (ở) quê
       Nhớ nhiều có thể ông phê
Nên câu với cú lê thê dài dòng
       Tỷ như câu hỏi rất ngông
Sao mưa tự tiện “thả rông” hở trời?
       Nhà tranh ông tả buồn cười
Rằng nó “đạm bạc” như mời bữa cơm
       Xa quê không biết bao năm?
Mà ông “thèm khát” đến nằm không yên
       Mặc dù trước đã luyên thuyên
Hội An một thủa cũng miền quê ông
       Cuối tuần phất phới đèn lồng
Có phải vì thế ông trồng ước mơ?

       Đoạn 2 cũng rất là "thơ"
Sáu câu, hai bốn chữ vừa trinh nguyên
       Mở đầu ông hỏi rất duyên
Tại sao mưa lại rơi miền Hội An?
       Để ông tâm trí lan man
Nhớ ngày bé tý thủa mang quần đùi
       Nhớ nhiều có lẽ mẫn mùi
Ông nói Đà Nẵng, cũng thời tuổi thơ
       Nói xong ông lại lơ ngơ
Rằng “còn đâu nữa”, rất thơ rất (phiêu) bồng

       Đoạn 3 ông lại lên đồng
“Tự nhiên” mưa lại thả rông thế này?
       Rồi ông kể chuyện Đông Tây
Chả nơi mô có mưa dày như ri
       Phe-rít, Ai-cập, Ca-li
Mưa có một tý, so bì mất công

       Đoạn bốn dĩ nhiên xuống dòng
Ông kể ông nhớ lòng vòng rất lâu
       Những ba, bốn chục năm sầu
Nhớ quê, nhớ mẹ dãi dầu trời mưa
       Ước gì mưa chỉ lưa thưa
Để ông khỏi phải đung đưa cõi lòng.

       Nhớ quê là chuyện của ông
Nên đem "mổ xẻ" cũng không hay gì
       Nhưng ông đăng báo như ri
Thì thơ là cái giống gì hở ông?
       Khế chua, khế ngọt, khế ngông
Giờ đây có khế lên đồng thành thơ.
       Hơ hơ…

© 2014 Baron Trịnh


- Đọc toàn bộ bài thơ Mưa Hội An trên báo Thanh Niên ở đây.
- Lời bình bài thơ của báo điện tử Một Thế Giới, hehe...
Hội An. Mưa. Đó là những cơn mưa của ký ức chợt ùa về với hình ảnh một Thăng Bình hiền hòa, bà mẹ nghèo, mái tranh, tuổi thơ... Cơn mưa bất chợt hôm nay như chạm vào vùng ký ức một nỗi nhớ bâng khuâng, da diết trong bộn bề của dòng chảy...
Chạm khẽ để rưng rưng...

4 comments:

  1. Trời ơi! Mụ già nhà tui cũng bắt đầu tập tọe làm thơ. Nghĩ đến cảnh 1 ngày nào đó, thơ của mụ nhà tui được đăng lên báo tường của tổ hưu trí dân phố, tui thầm ước mình cà rỡn được như thầy Trịnh!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đâu dám cà rỡn đâu bác Già. Đang gato với ông Khế đấy chứ ạ, hị hị...

      Delete

Đề nghị nhận xét bằng tiếng Việt có dấu. Cảm ơn!