Thời bao cấp khó khăn về vật chất, nhưng lại rất giàu về tinh thần, đặc biệt là các ngày lễ tết.
Quê tôi có 2 dịp mà từ trẻ em đến cụ già, từ làng trên đến xóm dưới hân hoan hồ hởi đón nhận. Đó là dịp Tết nguyên đán và ngày quốc khánh (hay còn gọi là Tết độc lập). Đây là những ngày mà người dân được nghỉ ngơi, vui chơi, được ăn no nê và bữa ăn có thịt lợn. Đấy là nói chung chung như thế, chứ những nhà khá giả thì tháng được đôi lần ăn thịt cũng là chuyện thường, dù thời đó chả mấy ai dám khoe giàu.
Quê tôi thời đó, mừng quốc khánh to lắm.
Làng trên xóm dưới tưng bừng mổ lợn để chia cho bà con ăn lễ. Mỗi xóm là một đơn vị chia thịt. Tôi chả nhớ họ thịt bao nhiêu con lợn, vì nhà tôi không thuộc thành phần “gốc kách mệnh” như một tác phẩm nổi tiếng của vĩ nhân để được nhận thịt.
Lợn được ngả ra, người ta chia theo đầu hộ. Mỡ, thịt, xương, chân giò được chia đều lắm, cho dù có những thứ chỉ có một mẩu bé tý. Chuyện chia đều các phần thịt chả khác gì kỹ nghệ chia cỗ của thằng mõ làng trong truyện của cụ Ngô Tất Tố.