Baron (Br): Ông Má ông Má, dừng lại cho tôi hỏi một tý.
Ô-bà-má (Ob): Ơ, anh là ai, định hỏi cái gì, tôi đang rất bận.
Br: Ông cho tôi mấy phút thôi. Việc quốc gia đại sự, đang nước sôi lửa bỏng đấy.
Ob: Được rồi, anh nói đi, nhanh nhanh lên đấy. Tôi còn điều khiển cuộc họp về vấn đề Ucraina.
Br: Cho tôi hỏi ông, trên trang Web của tòa Bạch Ốc đã có đủ 100.000 chữ ký của cần-lao An-nam đề nghị ông trừng phạt Tàu-khựa, tại sao ông không trả lời?
Ob: Ơ, tôi đã giao cho chánh văn phòng tòa Bạch Ốc trả lời rồi còn gì.
Br: Thì có trả lời, nhưng chỉ nói là đã đệ trình lên Tổng thống và sẽ xem xét sau. Vậy sau là bao giờ? Ông có biết cần-lao tôi trông chờ vào ông như thế nào không? Ông có biết bọn Tàu-khựa đã cắm giàn khoan xuống biển của đất nước tôi rồi không.
Ob: Ơ, cái anh này, định ở đây cào mặt ăn vạ đấy à. Thảo nào tôi thấy mấy nhân viên ngoại giao phụ trách khu vực Đông Nam Á nói An-nam các anh có trò cào mặt ăn vạ kiểu Chi-pu.
Br: Không phải Chi-pu, mà là Chí-Phèo. Có vẻ ông chả hiểu biết nhiều về nước tôi.
Ob: Thế tại sao tôi lại phải hiểu biết về đất nước các anh. Để tôi xin các anh lương thực à? Để tôi cầu viện các anh quân sự à? Để tôi nhờ các anh trừng phạt thằng hàng xóm của tôi à?
Br: Ấy ấy, ý tôi không phải thế, ông bớt giận. Chẳng qua vì tôi lo cho dân cho nước quá, nên nhỡ nhời.
Ob: Thôi được rồi, quay lại vấn đề anh hỏi. Tôi hỏi anh: Huê-kỳ của tôi có là cha, là mẹ của An-nam các anh không?
Br: Này ông, ăn nói cẩn thận nhé. Hiện nay trên thế giới mỗi An-nam chúng tôi đánh thắng các ông nhé. Ông không thấy xấu hổ hay sao mà đòi xưng làm cha làm mẹ.
Ob: Thế đất nước các anh oai phong thế, hùng mạnh thế. Tại sao lại không đi đánh thằng hàng xóm đi mà phải nhờ tôi trừng phạt?
Br: Ngày xưa khác, bây giờ khác, thưa ông.
Ob: Thế tôi hỏi anh: An-nam các anh có phải là chư hầu của nước tôi không?
Br: Cái ông này hỏi lạ. An-nam chúng tôi là quốc gia độc lập, có chủ quyền, tại sao lại là chư hầu của nước ông được.
Ob: Nếu không phải chư hầu thì sao chúng tôi phải giúp các ông?
Br: Là vì..là vì…
Ob: Tôi lại hỏi anh: Thỉnh nguyện thư trên trang web của tòa Bạch Ốc là để dành cho công dân Huê-kỳ thỉnh nguyện lên Tổng thống của họ. Trong 100.000 chữ ký đó có bao nhiêu chữ ký của công dân Huê-kỳ.
Br: Ơ ơ, tôi không biết, mọi người nói là được quyền ký thỉnh nguyện mà.
Ob: Chúng nó ngu dốt thế đấy. Thỉnh nguyện thư chỉ dành cho công dân Huê-kỳ đề nghị tổng thống xem xét vấn đề mà họ quan tâm. Công dân quốc gia khác cũng có thể ký kiến nghị nếu vấn đề liên quan trực tiếp đến chính phủ Huê-kỳ đang hoạt động trên đất nước họ, hiểu chửa. Và cái bể Đông của các anh liên quan gì đến Huê-kỳ?
Br: Có liên quan đến các ông mà.
Ob: Anh nói tôi xem liên quan như thế nào?
Br: Thì đây là tuyến đường biển chiến lược. Các ông lại đang mở rộng địa bàn hoạt động ở khu vực Thái Bình Dương. Thế nên nếu để Tàu-khựa nó lấn chiếm thì sẽ ảnh hưởng đến các ông.
Ob: Thằng Tàu-khựa chỉ bắt nạt được An-nam các anh thôi, chứ tuổi nào dám chơi lại Huê-kỳ. Cho dù đường lưỡi bò là của nó thì tàu của Huê-kỳ vẫn chạy qua bình thường. Sao tôi phải lo lắng điều đó. Hơn nữa trong Asean của các anh, từ Phi, Mã, In, Sing, Thái đều là đồng minh của tôi, và đều nằm trên vùng biển này. Thằng Tàu-khựa có bành trướng cũng chỉ bành trướng mỗi vùng biển và đảo của An-nam các anh thôi, chứ bành trướng mấy đàn em của tôi, tôi tát cho vỡ mõm.
Br: Thế sao ông không giúp An-nam chúng tôi cho trọn vẹn quyền bảo kê khu vực?
Ob: Chính phủ anh đã tuyên bố là không liên minh quân sự đấy thây, giúp giúp cái gì.
Br: Vâng, tôi biết thế, nhưng mà… nhưng mà… híc… híc…
Ob: Mà tôi nhờ anh nhắn với chúng nó bỏ ngay cái trò lá mặt lá trái đấy đi. Vừa cuối tháng trước chúng nó còn cạnh khóe, khoe khoang chiến thắng trước chúng tôi, giờ lại quay ngoắt lại nhờ vả, không biết ngượng à?
Br: Đâu có, đấy là một bộ phận cần-lao An-nam ký thôi, chính quyền có ý kiến gì đâu.
Ob: Anh định lừa tôi đấy à? Các trang báo lớn của nước anh kêu gọi ký “thỉnh nguyện thư”, ở cái cơ chế truyền thông của nước anh, tự nhiên nó được đăng tin chắc. Mà cũng chính mấy trang báo này trước đây chửi Huê-kỳ chúng tôi ác liệt lắm.
Br: Tôi xin lỗi, tôi chỉ là một công dân, tôi chỉ muốn….
Ob: Thôi, anh không cần nói nữa, tôi biết anh nói gì. Nhưng nói thật, cái lũ hô hào ký thỉnh nguyện thư ấy, chúng hèn lắm. Có lẽ chúng nó còn chưa hiểu hết cái từ “thỉnh nguyện” nên mới tự hạ thấp chúng nó như thế. Việc nhà anh anh phải tự lo, sao lại phải khom lưng quỳ gối đi nhờ vả, lạy lục “người dưng” giúp đỡ như thế? Không thấy nhục à?
Anh về nhắn lại với chúng nó rằng: Hèn hạ thế, bạc nhược thế, dựa dẫm thế thì không ở kiếp chư hầu, tiểu nhược mới là lạ. Đáng lẽ khi quốc gia đại sự như thế, mỗi công dân phải góp chân góp tay, bằng những hành động thiết thực để kề vai sát cánh cùng chính phủ phòng chống ngoại xâm. Đàng này mồm thì hô hào ký thỉnh nguyện thư nhờ tôi trừng phạt Tàu-khựa. Nhưng từng ngày, từng giờ vẫn tiếp tay cho Tàu-khựa phá hoại nền kinh tế nước anh, nhập lậu chất độc hại về đầu độc dân anh. Thử hỏi tôi có can thiệp để thằng Tàu-khựa kéo cái giàn khoan ra khỏi biển các anh thì đất nước các anh có thoát được khỏi sự khống chế của Tàu-khựa không? Có bệnh phải chữa tận gốc mới khỏi được, nghe chửa.
Br: Ơ ơ… thưa ông…. thưa ông…
Ob: Tôi bận rồi, không có thưa gửi gì nữa. Cảnh vệ đâu, đưa anh này ra ngoài.
Br: Thưa ông… cho tôi hỏi nốt… thưa ông…. ông….
---------------------------
Giật mình tỉnh dậy, thấy mồ hôi ướt đầm người. Hóa ra là một giấc mơ. Hy vọng giấc mơ này không có thật. Híc….
© 2014 Baron Trịnh
Địa chỉ Facebook và Twitter.
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
Lực thì yếu,lý thì mong manh,điểm tựa lưng không có v v ..
ReplyDeleteKhoảng trống phía sau còn rất rộng nhưng lại dứt khoát không chịu lùi.
Nguy cơ mất biển càng ngày càng hiện hữu,duy chỉ có một thứ không thể mất thì lại là cái mà không ai muốn nói ra và cũng chẳng mấy ai mong nó tồn tại mãi.