Quán xưa quá nửa chiều rồi
Em và tôi, vẫn lặng ngồi… tiếc nhau
Nhớ xưa cùng chụm mái đầu
Thề non hẹn bể, tím màu yêu thương
Cho dù tình vẫn còn vương
Nhưng giờ mỗi đứa một đường, cách xa
Em về làm dâu người ta
Tôi đi lấy vợ, cũng là phận thôi
Nụ cười em tắt trên môi
Kể rằng anh ấy nhớ người thủa xưa(!)
Trời chiều mà ngỡ vẫn trưa
Để em ướt sũng cơn mưa cuối ngày.
Hỏi tôi: Anh chắc đủ đầy?
Chị nhà chắc sẽ hơn người như em.
Gượng cười: Em cứ quá khen
Bát mâm nào chẳng đôi phen ồn ào
Nhiều khi lòng dạ nao nao
Xế chiều mà ngỡ mới vào ban trưa
Cho dù có đón có đưa
Như em - cô ấy chắc chưa nguôi lòng
Se duyên lại dấu tơ hồng
Để nồi méo úp vung tròn - khổ không?
Người nay sao thấy cõi lòng dửng dưng
Phận trời bắt phải sống chung
Thôi vì chữ nghĩa, nén thương trong lòng
Nửa đêm ngồi tựa ban công
Sương bàng bạc lạnh, dẫu đông chưa về!
Bài đã đăng trên trang thơ xuân Giáp Ngọ (2014) của báo Thể thao Việt Nam.
© 2013 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
Huhu, lại nợ a B cảm xúc bài thơ này rồi. Cứ như chọc ngoái vào lòng người ta....:-(
ReplyDelete