Ngày xưa bà chúa thơ Nôm
Cảm thương vợ lẽ phòng không ngóng chồng
Mười hai bến nước trên sông
Ai mà chẳng muốn bến trong về mình
Lá khô rụng xuống sân đình
Tình nhàu không bán, lặng thinh đem về
Không đành chịu phận thứ thê
Để người đời nói u mê với tình
Bên thềm trăng đứng một mình
Khi tròn khi khuyết, vẫn hình hài trăng
Trách chi một kẻ văn nhân
Cảm thơ nên có đôi dòng sẻ chia
Ông trời lúc nắng lúc mưa
Chữ “văn” ngược lại, không đưa hai lời
Cớ sao lại trách Cuội cười
Chỉ là ước có vàng mười để mua
Dẫu tình không bán chợ trưa
Vôi dù có bạc, vẫn đưa cay trầu
…..
Giá đừng có tháng mưa ngâu
Giá đừng bắt quạ bắc cầu sông Ngân.
© 2013 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
Công giáo Việt Nam – Từ đế chế đến quốc gia (1)
36 minutes ago
Dẫu tình lót lá bóng râm
ReplyDeleteCũng là mong có tri âm nhặt về
Cõi trần cô tịch lê thê
Ngày qua tháng lại mỏi mê đợi chờ
Trăng rằm, rồi khuyết, rồi rơi
Rồi Hằng Nga xuống ngồi vờ đếm sao
Đâu nào mơ giấc mơ cao
Tâm thơ an ủi xuyến xao tặng đời
Văn nhân khách có mấy lời
Lòng riêng như nắng hạn thời gặp mưa
Biết là như gió thoảng đưa
Nhưng ta cứ nhủ cho vừa tình "văn"
Hay vờ như kiểu chị Hằng
Tình dù nhàu vẫn khăng khăng đòi trầu
.........
Nếu mà không có mưa Ngâu
Nhân gian nước mắt về đâu? khóc tình.