Nghe ai tự khúc một mình
Chợ đời rao bán chút tình nhàu xưa
Những mong có kẻ hỏi mua
Nào ngờ chợ xế vẫn chưa gặp người
Đa đoan là bởi ông giời
Giữ gìn chi, để đánh rơi tuổi hồng
Tội gì tháng đợi ngày trông
Để cho bến mãi vẫn không gặp thuyền
Thôi đành cứ nhủ chậm duyên
Anh hùng chưa đến thuyền quyên đành chờ
Chứ đừng bèo dạt cũng vơ
Để khi đũa lệch, thẫn thờ… ngày xưa
Ông giời lúc nắng lúc mưa
Chữ tình đan cũng lúc thưa lúc dày
Mong gì thỏ đụng gốc cây
Bon chen chi để tình day dứt tình
……
Ước gì đi chợ một mình
Vàng mười cũng trả, anh rinh về nhà.
© 2013 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
Công giáo Việt Nam – Từ đế chế đến quốc gia (1)
22 minutes ago
This comment has been removed by the author.
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
DeleteĐêm nay gió thoảng sân đình
DeleteĐa xao xác lá giật mình....ngẩn ngơ
Tưởng người từ cõi ta mơ
Ngang qua trần thế vu vơ ghé chào
Hay đâu mây khuất vì sao
Trăng kia mờ lối tiêu dao Cuội cười
Nhân gian mua bán vàng mười
Riêng em chỉ thách múi cau miếng trầu
Vậy mà đời vẫn đâu đâu
Khách mua chẳng lẻ lại đòi được thêm.
.......
Thôi đành an phận bên thềm
Ngó người qua lại thấy mềm ước mơ.
...
DeleteBên thềm trăng đứng một mình
Khi tròn khi khuyết, vẫn hình hài trăng
Trách chi một kẻ văn nhân
Cảm thơ nên có đôi dòng sẻ chia
Ông trời lúc nắng lúc mưa
Chữ “văn” ngược lại, không đưa hai lời
...
(smile)
tình nhàu anh giữ mà dùng
ReplyDeletecớ sao đem bán tư tung thế này
tuổi hồng đã rớt qua tay
còn chi tiếc nuỗi những ngày hiên ngang
ước gì gặp chuyến đò ngang
gặp người quân tử em sang lâu rồi
đêm nay hết đứng lại ngồi
vâng trăng lẻ bóng đầu hồi ....trêu em
Tình nhàu là của người ta
DeleteAnh chỉ rao hộ thôi mà Kim Long
hihi...