Saturday, December 22, 2012

Chiếu tướng

Cần lao đồng bào, về bản chất không quan tâm đến chính trị. Cái quan tâm lớn nhất của họ là cơm áo gạo tiền. Và cần lao làm việc chăm chỉ cần mẫn như con kiến, con ong, ngày qua ngày để duy trì nồi cơm và thực hiện các giấc mơ trong cuộc đời.
Giấc mơ nhớn” của cần lao là kiếm đủ tiền để nuôi mini nhi đồng, xây nhà mái bằng và mua way tàu.
Giấc mơ con” của cần lao là tuần đôi lần được cắn bát tiết canh và vài miếng lòng lợn, bú mươi ngụm rượu men tàu. Và đôi ba tháng một lần, được cùng những cần lao đồng bào khác đánh đụng bữa thịt chó.

Sunday, October 14, 2012

Chuyện trẻ con (#1): Kỷ luật

Đại tiểu thư đi học về, vẻ mặt rất không vui, lại còn cáu bẳn sang cả nhị tiểu thư. Mình liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy con, nói cho ba nghe xem ba có thể giúp được gì không?
Tiểu thư trả lời, giọng rất bức xúc:
- Hôm nay lớp con họp, cô giáo nói nhưng không giữ lời, bạn Chi đội trưởng a dua theo cô, các bạn trong lớp rất bất bình với cô giáo và các bạn trong ban cán sự lớp nhưng chả bạn nào dám nói gì. Con cũng thế.
- “Thế chuyện như thế nào kể cho ba nghe xem nào”. Mình hỏi lại. Tiểu thư như được thể, nói liền một mạch:

Friday, July 6, 2012

Ngắn... ngắn #2

Đi trước mình là một gái dáng cực chuẩn, diện quả váy ngắn trăng tinh tươm. Mình chạy lên ngang cô ta, phát hiện màu da và đám lông chân của cô í đối lập với màu váy.
Tứ thơ vừa nảy ra trong đầu rơi tọt xuống đất!

© 2012 Baron Trịnh

Friday, February 3, 2012

Ngắn... ngắn #1

Vợ mình đảng viên từ năm 1996, là bí thư đoàn thanh niên mấy nhiệm kỳ, giờ vẫn kiêm nhiệm công tác đảng. Một hôm cãi nhau, mình quát:
- Cô có biết mục 3, điều 2 trong điều lệ đảng nói gì không?
Vợ mình quát to hơn:
- Anh bị ấm đầu à? Em không thần kinh mà đi nhớ mấy cái vớ vẩn đó nhá!

© 2012 Baron Trịnh

Wednesday, November 30, 2011

Tào lao chuyện trên giời

1. Quốc hội
Không biết có Quốc hội nào giống ở xứ Việt này? Chủ tịch đoàn điều hành cứ như là giao ban, Nghị viện như một cuộc họp đủ các thành phần đảng chính công thanh, mạnh ai người ấy đòi quyền lợi, đã thế lại còn vác nhân dân ra làm bình phong.
Gần trăm triệu dân bầu ra năm trăm ông bà nghị, thế nhưng họa hoằn lắm mới nghe được vài nghị phát biểu có chiều sâu về tư duy và nói lên tiếng nói của dân. Còn lại phần lớn phát biểu như họp nông dân xóm.
Cổ nhân nói, biết thì thưa thớt, ấy thế mà đã không biết lại khoe khoang khoác lác chuyện đông tây kim cổ. Đến làm đại biểu cuốc hội còn không hiểu là làm cái gì thế mà lại có quyền ấn nút thông qua dự thảo luật.
Nhại lại câu của nghị Hoàng Hữu Phước “người dân Việt Nam không còn đủ kiên nhẫn để đài thọ cho những phát biểu nhố nhăng tại nghị trường".

Saturday, November 19, 2011

Café sáng thứ 7 (#2): Xứ mình - xứ người

1. Cuối cùng, vịnh Hạ Long cũng được bầu chọn bởi một trang Web vô danh không được Unesco công nhận. Ấy thế mà từ Quốc hội, Chính phủ, các Bộ ban ngành, các tỉnh thành trong cả nước hô hào với khẩu hiệu “bình chọn là yêu nước” và sự tham gia không ngừng nghỉ của các phương tiện truyền thông chính thống. Có điều, lừa dối cả dân tộc để được cái danh hiệu ảo quả là một sự thủ dâm tinh thần không thể bỏ của xứ này. Báo chí viết rằng có một người ở Đà Nẵng đã nhắn đến 11.601 tin nhắn để bình chọn, đến mức lấy cả tiền mua quà sinh nhật cho con để mua thẻ điện thoại nhắn tin bình chọn. Chắc chỉ có loại người có vấn đề về thần kinh, một người cha thiếu tình thương và trách nhiệm mới làm những việc như thế. Chưa dừng lại ở đó, tỉnh Quảng Ninh còn treo thưởng cho những người nhắn tin (thuê bao nào nhắn trên 100.000 tin sẽ nhận thưởng 10 triệu đồng, 1.000.000 tin nhận thưởng 20 triệu, 10.000.000 tin sẽ nhận thưởng 30 triệu).
Cứ cho dù đây chỉ là danh hiệu ảo, và sự bình chọn giúp quảng bá hình ảnh của Hạ Long trên thế giới. Nhưng cái kiểu lừa dối tin nhắn để dành danh hiệu này có lẽ trên thế giới chỉ có ở Việt Nam. Và một điều lâu nay vẫn hiển hiện trong xã hội đã được minh chứng một cách rõ ràng qua sự kiện Vịnh Hạ Long là: Những việc làm gian dối ở xứ Việt luôn nhận được kết quả, còn những việc làm trung thực ở xứ Việt hiển nhiên chắc chắn nhận được con số 0 tròn trĩnh.

Saturday, July 30, 2011

Café sáng thứ 7 (#1): Giá áo túi cơm

1. Hôm nay, Sài Gòn mưa rả rích. Ngồi buồn, hóng tin cuộc cà phê tại Điện Biên Phủ.
Nói chung, các sự kiện xảy ra lâu nay mình vẫn quan tâm, nhưng quan tâm để theo sát sự kiện chứ không có ý định gì cả. Dẫu sao, mình vẫn là đàn ông, cần nhìn nhận xã hội một chút, mặc dù cách thức nhìn nhận của mình khác, nếu không chỉ có nước mua váy mà mặc.
Trong những thông tin mình đọc được trên một “hot blog”, vẫn có đầy đủ những gương mặt quen thuộc từ trước. Trong đó, có những người mình rất kính trọng.
Hôm nay, có thêm một vài khuôn mặt mới. Chủ blog có đăng ảnh kèm theo biệt danh mà mọi người quen gọi.
Có một người mình biết, và mình cũng biết những gì ông ta bô bô trên vô tuyến chỉ là một chiêu đánh bóng bản thân, bịp được người dân không hiểu tý nào về khoa học mà thôi.
Mình có để lại một comment, nói rằng ông này yêu nước thế nào thì mình không biết, nhưng khoa học đúng là giả cầy. Ý mình muốn nói với chủ blog nọ là chỉ nêu tên, không cần trích thêm cái tên khoa trương sáo rỗng ấy. Hiển nhiên, comment của mình không được hiển thị.
Blog Beo có dùng từ “nhân xỉ chí thức”, kể cũng hơi quá. Nhưng cái kiểu xóa comment của người khác khi có thông tin trái chiều với đưa những mỹ từ của mấy vị “ngụy khoa học” vào, có chăng chỉ bịp được những người không hiểu biết.

2. Ông Phạm Vũ Luận, Bộ trưởng giáo dục phát ngôn có một câu, có thể là ông không cố ý (bài phỏng vấn trên báo tuổi trẻ), thế là bị nhận xét về tư cách bộ trưởng giáo dục của ông te tua (và mình cũng có vài lời trên Facebook về ông ấy, hehe…)

3. Ông Vũ Viết Ngoạn, Chủ tịch Ủy ban giám sát tài chính Quốc gia, vừa lên đã bị tố cáo dùng "bằng rởm", thực hư chắc mọi người tự biết.

4. Nói chung, trong xã hội thông tin đa chiều và rộng mở như bây giờ, chả có gì mà dấu được. Phải chăng, từ “giá áo túi cơm” của mình dùng không sai chút nào???

© 2011 Baron Trịnh

Monday, September 27, 2010

GIẤC MƠ RẮN


Hồi này, tôi hay mơ, những giấc mơ bất bình thường.
Ngày nhỏ, mẹ hay tìm bắt nhện nướng cho ăn. Những con nhện cái béo tròn, xấu xí nhưng dậy mùi thơm trên bếp lửa. Tôi không ăn. Mẹ dỗ: - Thuốc để chữa bệnh đấy, ăn đi con.
Tôi mắc bệnh đái dầm, lên 6 tuổi vẫn còn. Trong cơn mơ, tôi thấy rất buồn tè. Tôi lần ra bụi chuối đầu hồi, cong người xả. Chợt thấy lành lạnh ở lưng, tôi tỉnh giấc, nước tiểu vẫn tiếp tục phun ra, tôi cố dừng nhưng không được. Tiếng bố càu nhàu: - Thằng này hôm nay lại đái dầm. Mẹ lôi chiếc quần ướt sũng khỏi tôi, lấy khăn lau khô phần ướt trên cơ thể và đặt tôi sang một vị trí khô ráo. Lúc ấy, tôi mới thực sự tỉnh giấc.
Những hôm trời nóng, mồ hôi tứa ra khắp lưng, ướt đẫm áo. Mẹ lấy khăn lau và lẩm bẩm: - Hết đái dầm lại mồ hôi trộm, thằng này thần kinh yếu, không biết lớn lên như thế nào. Bố thở dài, không nói gì.
Tôi hay có những giấc mơ. Những giấc mơ không đầu, không cuối, thường gắn với một sự vật, hiện tượng đã từng xảy ra. Hầu như chúng đều có cái kết lằng nhằng, khó hiểu. Khi tỉnh dậy, thấy đầu luôn nặng trĩu. Đôi khi, có những giấc mơ lạ, những chuyện trong mơ như một điềm báo, một thời gian sau xảy ra gần như thế trong cuộc sống thực. Tôi không hiểu lắm về điều này vì tôi vốn là người không duy tâm!
Gần đây, tôi lại mơ.
…Tôi mơ thấy rắn.
Tôi ghét rắn, một loài vật tượng trưng cho sự độc ác và xảo quyệt. Cái lưỡi luôn thè ra thụt vào, đôi mắt ti hí, kiểu di chuyển ngang của cơ thể dài và trơn trợt luôn tạo ra một cảm giác sợ hãi, bất an.
Người ta thường ví những kẻ nham hiểm, sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được thành công là những con rắn độc. Tôi mơ thấy một con rắn độc bò vào nhà.
Con rắn với hình hài không rõ nét, không giống những con rắn tôi thường thấy. Đầu không bành như hổ mang, mình không khoang vàng đen trắng như cạp nong, cạp nia. Con rắn mầu xám chì, đầu tròn nhỏ, lưỡi đen sì chẻ đôi, đôi mắt dẹt ti hí đảo rất nhanh. Một con rắn rất độc và đầy vẻ nham hiểm.
Tôi nhìn nó chằm chằm, nó dựng thẳng đầu nhìn lại. Toàn thân bất động, chỉ có con mắt đảo liên tục. Tôi ú ớ, cứng đờ, không có bất kỳ một phản xạ nào. Đôi mắt ti hí lộ lên sự trấn áp, đắc thắng. Đột nhiên, nó hạ đầu xuống và trườn nhanh vào nhà, ẩn mình trong các khe hở của đồ đạc. Nó đã thắng!
Tôi bật dậy, lao ra khỏi nhà, chân tay run rẩy. Tôi gọi hàng xóm. Ba người với ba cây gậy trong tay giúp tôi, lục tung hết đồ đạc, họ không tìm thấy gì.
Tôi ngồi thu lu trên giường, phập phồng lo sợ. Xoay theo đủ hướng, tôi cảm giác nó luôn ở phía sau tôi, sẵn sàng đớp vào gáy tôi.
Nó không ở phía sau, nó vờn trước mặt tôi. Tôi sợ. Tôi hét lên. Cây gậy trên tay tôi đập loạn xạ. Lúc ẩn lúc hiện, khi trên nóc tủ, khi trong giá sách, con rắn! Cái lưỡi đen sì chẻ đôi cứ thè ra thụt vào, đôi mắt ti hí đảo đi đảo lại cười nhạo.
Đột nhiên, nó dựng thẳng thân mình lên, nhằm mặt tôi bổ tới. Tôi rơi gậy, hai tay bưng lấy mặt, rú lên.
Tôi tỉnh giấc.
Mồ hôi tứa ra dầm dề. Tôi ngồi thu lu trong bóng tối, cố nhớ lại giấc mơ với cái đầu trĩu nặng và tâm trạng rất mệt mỏi. Tôi vớ bao thuốc, đốm lửa đỏ rực lên trong bóng tối không làm giảm đi cái lạnh trong tôi. Một cảm giác sợ hãi.
Tôi sợ!
Một buổi sáng trong lành, có gió mơn man và tia nắng thu ấp áp. Mọi người hối hả cho một ngày mới. Trong cái bộn bề đó, tôi nhìn thấy những đôi mắt ti hí đảo đi đảo lại, những nụ cười hả hê của sự chiến thắng trên khuôn mặt của những con người.
Đêm qua, giấc mơ rắn lại ập về.

© 2011 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.

Wednesday, July 21, 2010

BẮT ĐỀN THÁNG BẢY


Chia tay nhé cơn mưa tháng sáu
Tháng bảy về trong làn gió ngày xanh
Nắng vàng gắt níu chân ai vội bước
Trắng mây chiều, lãng đãng cánh diều nghiêng

Bình yên lắm giấc mơ về tháng bảy
Nơi bắt đầu những hò hẹn đam mê
Cà phê đắng quyện tình ai góc phố
Ướt môi mềm, men rượu ủ hồn say

Wednesday, July 14, 2010

23.000 giảng viên thành tiến sĩ - một "giấc mơ"?


Tuần Việt Nam: Nhìn số lượng các GS, PGS, TS hiện nay của VN và tỷ lệ này trong các trường ĐH, CĐ cũng như tư tưởng "sính danh, sính bằng cấp" hiện nay, dự án này có phải quá ư là "lãng mạn" và không biết hồi kết có được như mong muốn?

Ngành GD vừa được Chính phủ phê duyệt đề án đào tạo giảng viên có trình độ tiến sĩ cho các trường ĐH, CĐ 2010 - 2020. Theo mục tiêu đề án, sẽ có khoảng 10.000 TS được đào tạo ở nước ngoài tại các trường ĐH có uy tín, khoảng 3.000 TS được đào tạo theo hình thức phối hợp hoặc liên kết giữa các trường ĐH của Việt Nam và trường ĐH nước ngoài, và khoảng 10.000 TS được đào tạo trong nước.
Kinh phí dự kiến là 14.000 tỷ đồng, tương đương khoảng 737 triệu USD tại thời điểm CP phê duyệt đề án.

Có ảo tưởng không?
Mục tiêu và nội dung của đề án cho thấy sự quyết tâm cao của CP trong nỗ lực kìm hãm cỗ xe GD ĐH đang "tuột dốc". Tuy nhiên, thực tế hoạt động tại các trường ĐH, CĐ trong cả nước cũng như cơ chế tuyển chọn và sản phẩm của quá trình đào tạo khiến người viết bài này thực sự băn khoăn. Không biết chúng ta có quá tự tin vào chiến lược phát triển GDĐH hay đó lại là một sự ảo tưởng?
Trung bình mỗi năm, đề án sẽ thực hiện đào tạo khoảng 2.300 TS. Không hiểu con số này được đề xuất dựa trên cơ sở khoa học và thực tiễn nào, nhưng có thể thấy, nó quá xa vời nếu so với điều kiện thực tế. Theo GS Nguyễn Xuân Hãn, từ năm 1945 đến nay VN có khoảng 15.000 TS, trong đó khoảng 5.000 TS được đào tạo từ nước ngoài về và khoảng 10.000 TS trong nước[1]. Như vậy, 65 năm qua, trung bình mỗi năm chúng ta đào tạo được 230 TS.