Hồi này, tôi hay mơ, những giấc mơ bất bình thường.
Ngày nhỏ, mẹ hay tìm bắt nhện nướng cho ăn. Những con nhện cái béo tròn, xấu xí nhưng dậy mùi thơm trên bếp lửa. Tôi không ăn. Mẹ dỗ: - Thuốc để chữa bệnh đấy, ăn đi con.
Tôi mắc bệnh đái dầm, lên 6 tuổi vẫn còn. Trong cơn mơ, tôi thấy rất buồn tè. Tôi lần ra bụi chuối đầu hồi, cong người xả. Chợt thấy lành lạnh ở lưng, tôi tỉnh giấc, nước tiểu vẫn tiếp tục phun ra, tôi cố dừng nhưng không được. Tiếng bố càu nhàu: - Thằng này hôm nay lại đái dầm. Mẹ lôi chiếc quần ướt sũng khỏi tôi, lấy khăn lau khô phần ướt trên cơ thể và đặt tôi sang một vị trí khô ráo. Lúc ấy, tôi mới thực sự tỉnh giấc.
Những hôm trời nóng, mồ hôi tứa ra khắp lưng, ướt đẫm áo. Mẹ lấy khăn lau và lẩm bẩm: - Hết đái dầm lại mồ hôi trộm, thằng này thần kinh yếu, không biết lớn lên như thế nào. Bố thở dài, không nói gì.
Tôi hay có những giấc mơ. Những giấc mơ không đầu, không cuối, thường gắn với một sự vật, hiện tượng đã từng xảy ra. Hầu như chúng đều có cái kết lằng nhằng, khó hiểu. Khi tỉnh dậy, thấy đầu luôn nặng trĩu. Đôi khi, có những giấc mơ lạ, những chuyện trong mơ như một điềm báo, một thời gian sau xảy ra gần như thế trong cuộc sống thực. Tôi không hiểu lắm về điều này vì tôi vốn là người không duy tâm!
Gần đây, tôi lại mơ.
…Tôi mơ thấy rắn.
Tôi ghét rắn, một loài vật tượng trưng cho sự độc ác và xảo quyệt. Cái lưỡi luôn thè ra thụt vào, đôi mắt ti hí, kiểu di chuyển ngang của cơ thể dài và trơn trợt luôn tạo ra một cảm giác sợ hãi, bất an.
Người ta thường ví những kẻ nham hiểm, sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được thành công là những con rắn độc.
Tôi mơ thấy một con rắn độc bò vào nhà.
Con rắn với hình hài không rõ nét, không giống những con rắn tôi thường thấy. Đầu không bành như hổ mang, mình không khoang vàng đen trắng như cạp nong, cạp nia. Con rắn mầu xám chì, đầu tròn nhỏ, lưỡi đen sì chẻ đôi, đôi mắt dẹt ti hí đảo rất nhanh. Một con rắn rất độc và đầy vẻ nham hiểm.
Tôi nhìn nó chằm chằm, nó dựng thẳng đầu nhìn lại. Toàn thân bất động, chỉ có con mắt đảo liên tục. Tôi ú ớ, cứng đờ, không có bất kỳ một phản xạ nào. Đôi mắt ti hí lộ lên sự trấn áp, đắc thắng. Đột nhiên, nó hạ đầu xuống và trườn nhanh vào nhà, ẩn mình trong các khe hở của đồ đạc. Nó đã thắng!
Tôi bật dậy, lao ra khỏi nhà, chân tay run rẩy. Tôi gọi hàng xóm. Ba người với ba cây gậy trong tay giúp tôi, lục tung hết đồ đạc, họ không tìm thấy gì.
Tôi ngồi thu lu trên giường, phập phồng lo sợ. Xoay theo đủ hướng, tôi cảm giác nó luôn ở phía sau tôi, sẵn sàng đớp vào gáy tôi.
Nó không ở phía sau, nó vờn trước mặt tôi. Tôi sợ. Tôi hét lên. Cây gậy trên tay tôi đập loạn xạ. Lúc ẩn lúc hiện, khi trên nóc tủ, khi trong giá sách, con rắn! Cái lưỡi đen sì chẻ đôi cứ thè ra thụt vào, đôi mắt ti hí đảo đi đảo lại cười nhạo.
Đột nhiên, nó dựng thẳng thân mình lên, nhằm mặt tôi bổ tới. Tôi rơi gậy, hai tay bưng lấy mặt, rú lên.
Tôi tỉnh giấc.
Mồ hôi tứa ra dầm dề. Tôi ngồi thu lu trong bóng tối, cố nhớ lại giấc mơ với cái đầu trĩu nặng và tâm trạng rất mệt mỏi. Tôi vớ bao thuốc, đốm lửa đỏ rực lên trong bóng tối không làm giảm đi cái lạnh trong tôi. Một cảm giác sợ hãi.
Tôi sợ!
Một buổi sáng trong lành, có gió mơn man và tia nắng thu ấp áp. Mọi người hối hả cho một ngày mới. Trong cái bộn bề đó, tôi nhìn thấy những đôi mắt ti hí đảo đi đảo lại, những nụ cười hả hê của sự chiến thắng trên khuôn mặt của những con người.
Đêm qua, giấc mơ rắn lại ập về.
© 2011 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
Hay, giấc mơ đời thự. Hệ Hệ
ReplyDeleteVâng, em cũng thấy đời thực Chuồn huynh ợ, hị hị...
Delete