Tuesday, January 21, 2014

Nhân quả


Ngồi nhậu, có quan anh kể câu chuyện như này:
Sếp tổng một doanh nghiệp nửa nhà nước nửa tư nhân, ở gần nơi thắt nơ chia đôi Nam Bắc bị mắc bệnh choén tạp.
Nói thế có nghĩa, bác ta không thiếu tiền để choén những chân dài, thậm chí bao nuôi thành bồ nhí. Thế nhưng bác ta lại chỉ thích choén người trong công ty của bác, thế mới lạ.
Thế là đờn bà con gái của công ty, từ già hói đến vàng son, từ mắt bồ câu đến mồm răng vẩu, từ hăm bẹn đến hôi nách,… bị bác í choén tuốt, mà choén bằng cách đè ngửa ra, chứ chả tình ý tình tang gì cả.
Đã thế, bác ấy còn khoe với chiến hữu như một thành tích. Đại loại ở đây tao là vua, muốn gì được nấy. Người kể ví von là bác ấy như con dê đực tung hoành ở trong chuồng của một bầy dê cái yếu ớt.
Vấn đề ngoại tình bồ bịch là chuyện bình thường, không đến mức quy vào phạm trù đạo đức nếu cả 2 tự nguyện. Nhưng với bác ấy, thích là dùng, bằng cưỡng đoạt, chứ không có tự nguyện.
Bác ấy có 2 cậu con trai, nghe kể là ngoan ngoãn học giỏi. Cả hai chết vì tai nạn, một đường sắt, một đường bộ.
Người kể câu chuyện nói, nó ác, âu cũng là nhân quả.


Lại ngẫm, ở An-nam, chữ nghĩa dần trở nên mạt hạng khi có những kẻ cầm bút thích đổi trắng thay đen, uốn cong ngòi bút nhằm mưu cầu danh vọng, lợi lộc, tiền bạc, tình ái,…
Những kẻ này đã làm băng hoại đạo đức xã hội, suy đồi nhân cách con người, tận diệt bản sắc văn hóa dân tộc và để lại di lụy lâu dài.
Điếm người, chỉ ác một. Điếm bút, ác gấp ngàn lần.
Nhân đã gieo, mà quả mãi chưa thấy đến!!!

© 2014 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.

0 comments:

Post a Comment

Đề nghị nhận xét bằng tiếng Việt có dấu. Cảm ơn!