vừa nghe tin đồng-chí lang-văn-liêu được bổ nhiệm mần chức tổ-nghề nấu-ăn sau hơn ba ngàn sáu trăm niên (3.600) rời chức vụ, thấy mừng quá.
mừng bởi lẽ việc bổ-nhiệm đồng-chí đã ỉa vầu mồm đám mõm-thối chuyên bới móc chuyện xã-hội, vì 2 nhẽ sau:
thứ nhứt: đồng-chí liêu được bổ nhiệm là tiền-lệ cho đám hành-nghề mại-dâm phứn-đấu phát-huy tình-thần đoàn-kết nhứt-trí để cố-gắng tìm được một người là tổ-nghề mại-dâm, nhằm chứng-minh ngành-nghề là hợp-pháp và được xã-hội công-nhận, nhằm đưa nghề đi vào cuộc-sống và sánh vai cùng các ngành-nghề khác trong xã-hội.
thứ nhì: là để một đám lá-cải mõm-thối có dăm bài viết phê-phán dăm lãnh-đạo cao-cấp đã về hưu còn tham-quyền-cố-vị đẻ ra dăm cái hội-hè rồi mần lãnh-đạo tiếp. đến ngôi cửu-đỉnh còn bỏ qua đàm-tiếu xã-hội để ra mần tổ-nghề thì mấy vị ấy bỏ việc nhà vác tù-và việc xã-hội mần mấy chức chủ-tịch mấy hội-hè là phát-huy truyền-thống dưn-tộc.
cơ mà nói đi phải nói lại, rằng thì là mà ông viên-văn-lang (aka hùng-vương thứ 6) có tới 61 con (52 trai, 9 gái) theo nhời của mấy xử-da đông-lào, chả nhẽ 51 đứa trai bị bệnh down hết hay sao mà chọn một ông đầu-bếp phụ-bếp gì đó mần vua?
chả hiểu có phải vì có ông đang mần bếp-núc tự nhiên được mần vua hay không mà đông-lào xứ-sở mặc-định ám-thị bởi miếng ăn. ám-thị đến nỗi xứ-sở này lấy miếng-ăn mần thước ngắm cho cuộc-đời. tỷ dụ như ca-dao, hò-vè, tục-ngữ nhắc đến miếng ăn như một sự thiêng-liêng của xứ-sở. chẳng hạn mấy câu: "ăn trông nồi, ngồi trông hướng", "miếng ăn là miếng nhục", "một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp", "ăn chậm nhai kỹ no lâu/ ăn nhanh chóng đói lại đau dạ dày", "ăn lấy chắc, mặc lấy bền", "ăn bậy nói càn", "ăn cá bỏ lờ", "miếng ăn là miếng tồi tàn/mất ăn một miếng lộn gan lên đầu", "có khó mới có miếng ăn", "muốn ăn phải lăn vào bếp", "ăn lắm thời hết miếng ngon/ nói lắm thời hết lời khôn hóa rồ", etc...
có thể nói, miếng ăn đã ám-thị vầu não-trạng xứ-sở như một lời-nguyền rằng, chỉ biết cắm mặt vầu xó bếp tranh ăn khiến mọi sự lỡ-làng dẫn đến mãi nghèo-nàn như nét hoang-đàng của xứ-sở. suốt ngày chỉ cắm mặt vầu miếng ăn thì làm được cái chóa gì cho đời, có nhở?
khi đại-đồng văn-minh lấy ăn để sống, còn đông-lào xứ-sở lấy sống để ăn. đến mạng xã-hội suốt ngày chỉ khoe ăn khoe uống thì như nhời nguyền gần 4 nghìn năm trước, rằng cứ hục mặt vầu ăn thì thiên hạ đã lên sao-thủy sao-kim mất rồi.
cơ-khổ!
© 2018 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
0 comments:
Post a Comment
Đề nghị nhận xét bằng tiếng Việt có dấu. Cảm ơn!