Thằng Tý và thằng Tèo cạnh nhà chung ngõ. Nhà thằng Tý chuyển về trước, đất rộng nhà to, bố mẹ lại có tý chức sắc, tiền bạc rủng rỉnh. Nhà thằng Tèo chuyển đến ở sau, nhà nhỏ đất hẹp, bố mẹ lao động chân tay, kinh tế eo hẹp. Đã thế bố thằng Tèo lại hay rượu chè tiêu hoang, nên khi túng bấn phải vay mượn xóm giềng, mà hay vay nhà thằng Tý.
Tuy khác nhau về điều kiện, nhưng hai thằng xêm xêm tuổi, nên chơi cùng đám trẻ trong xóm. Trẻ con, tranh giành cãi lộn đánh đấm là chuyện thường. Thằng Tý và thằng Tèo cũng chả ngoại lệ.
Một lần, tranh nhau mấy hòn bi ve, hai thằng uýnh nhau.Thằng Tý bị thâm mắt, còn thằng Tèo bị vêu mồm. Bố thằng Tý hùng hổ sang nhà thằng Tèo, chửi: - Ông có biết dạy con ông không? Nó đánh con tôi thâm tím cả mắt đây này, may mà chưa bị mù, nếu không ông bán nhà chả đủ đền đâu. Lần sau mà còn thế nữa thì đừng trách tôi ác.
Bố thằng Tèo lôi nó ra đánh cho một trận nên thân, cấm nó từ nay không được đụng đến thằng Tý. Mẹ thằng Tèo xót con, nói: - Nó cũng bị thằng Tý đánh cho rách môi kia kìa, trẻ con đánh nhau là chuyện thường, sao ông không bênh con ông mà còn đánh nó?
Bố thằng Tèo quát: - Cô có im cái mồm đi không? Nhà nó có tiền, có quyền. Nhà mình vẫn qua vay mượn, nhờ vả. Đụng vào nhà họ là đụng vào quyền thế, nó đì cho không còn đất sống bây giờ.
Thằng Tý được thể, suốt ngày bắt nạt thằng Tèo, từ trường về đến nhà. Thằng Tý khoe với đám bạn: - Tao đánh nó què chân thì cũng chẳng sao. Nó mà đánh lại thì bố tao sang đập cả nhà nó.
Lần nào thấy thằng Tèo về nhà mặt mày sưng húp, thâm tím là mẹ nó xót. Quay sang đay nghiến chồng: - Ông hèn vừa vừa thôi, để cho nó đánh con ông như thế nào chịu được à? Bố thằng Tèo rít lên: - Cô có câm cái mồm lại không? Loại cô không biết dạy con, lần sau phải tránh nó ra. Mẹ thằng Tèo đốp lại: - Trẻ con, học cùng trường, ở cùng ngõ, tránh đi đâu?
Bố thằng Tèo đành phải sang nhà thằng Tý than vãn: - Nhờ bác nói với cháu Tý đừng đánh thằng Tèo nhà tôi nữa. Chứ tôi không muốn chuyện trẻ con dẫn đến mất lòng người lớn. Bố thằng Tý gầm lên: - Ông về mà dạy con ông sống cho phải phép thì có. Không có lửa sao có khói? Nó không làm gì sao bị thằng Tý nhà tôi đánh? Mà mất lòng người lớn thì sao? Ông định đánh nó à?
Bố thằng Tèo cấm khẩu, nhẫn nhục ra về.
Được thể, thằng Tý lại càng bắt nạt thằng Tèo tợn. Thằng Tèo sợ bố đánh, không dám bật lại. Mỗi lần nhìn con sưng húp mặt mày, bố thằng Tèo cũng xót, lại chạy sang nhà thằng Tý nói: - Nhờ bác bảo ban cháu Tý đừng đánh con tôi nữa, tôi cực lực phản đối việc đánh nhau của bọn trẻ. Có gì thì nói chuyện với nhau để giải quyết trên cơ sở tình cảm bạn bè, xóm giếng bác ạ. Bố thằng Tý cũng xoa dịu: - Bác cứ yên tâm về đi, tôi sẽ dạy bảo cháu.
Nói là như thế, nhưng bố thằng Tý cứ mặc kệ. Thằng Tý được nước vẫn ngày ngày bắt nạt thằng Tèo. Mẹ thằng Tèo xót con, xỉa xói chồng: - Ông phải làm gì đi chứ, ngày nào con tôi cũng bị đánh thế, sao chịu nổi. Bố thằng Tèo quát: - Thế cô bảo tôi phải làm gì? Lần nào tôi cũng sang nhà người ta cực lực phản đối còn gì.
Mẹ thằng Tèo uất quá, gào lên: - Cực lực phản đối, ông chỉ biết cực lực phản đối thôi ư? Con ông mà ông không biết xót ư? Ông đúng là hèn với hàng xóm, ác với con. Sống như thế ông không thấy nhục, thấy hèn ư? Mẹ con tôi về ngoại đây. Ông ở lại đây mà cực lực phản đối. Ông hèn lắm, biết không, huhu!
© 2015 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet.
Haha, ai đọc cũng hiểu. Nhưng hèn có gen rồi :D
ReplyDelete