Anh trở về nơi ấy một ngày đông
Nghe gió hát ru chiều vào tối
Cuối con đường lá vàng rơi ngập lối
Em có về bên anh?
Thời gian ơi, hãy trôi thật nhanh
Để anh không cô đơn trong chiều hoang hoải
Cánh nhạn lạc bầy xin đừng bay mòn mỏi
Hãy trở về nơi ấy bình yên!
Sẽ không còn giấc mộng chốn thần tiên
Em dạo đàn và anh ngồi đọc sách
Tiếng chuông chiều ngân ru hồn lữ khách
Nơi này anh có gặp em?
Gió có buồn khi nghe tiếng thở dài trong đêm
Lối sỏi ngập ngừng vọng hoài về xa vắng
Để lại sau lưng đồi thông sương phủ trắng
Anh đi tìm em!!!
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
Bài thơ hay quá! Cho tui tò mò chút xíu thầy Trịnh nhé: có phải người con gái trong bài thơ này cũng chính là cảm xúc để thầy viết bài "Em có về khi phố đã vào đông?" không ạ?
ReplyDelete