Heo may trốn góc vườn gầy
Bấc về hiu hắt kéo mây che mùa
Thềm hoang vắng lạnh dưới mưa
Thoáng trong đáy cốc người xưa hiện về
Một mình uống cạn u mê
Mặc cho mưa gió phủ phê lên đời
Tiễn em từ thủa đôi mươi
Đã bao thu chết ai người biết cho?
Nhớ ngày em lên thuyền hoa
Cải vàng cuối bãi nhạt nhòa chiều sương
Ngọc lan sân cũ tắt hương
Chút tình rải nốt con đường em đi
Không duyên đành phải chia ly
Gượng cười tránh để người đi não nề
Ừ thôi, nơi đó em về
Còn anh ngồi giữ câu thề… đợi đông.
© 2011 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.
Lâu lắm mới thấy người trở lại! Cảm giác vui vui...
ReplyDeleteCảm ơn bác Đinh, em hồi nay chủ yếu biên ngắn ở Facebook nên ít viết blog ạ, nếu bác tham gia FB, kính mời bác ghé nhà em giao lưu ạ.
DeleteHay như thơ Nguyễn Bính ấy nhẩy. Khi nào vó thời gian về xứ Đông chơi nhé! Bạn cũ.
ReplyDeleteCảm ơn bác, cơ mà nick bác ít thông tin quá nên không biết là ai? Mong bác thông cảm và có thể chia sẻ một chút thông tin để tôi nhớ lại bác được không ạ?
Delete