An-nam là xứ sở âm tính. Dĩ nhiên, để "đạt" đến điều này là do phần lớn liền-ông xứ này thiếu dương tính.
Cái thiếu ở đây không phải giống như mấy cháu gái thích me chanh cóc ổi, tính tình lúc nắng lúc mưa. Hay giống như mấy chị mấy cô dưa cà mắm muối, lúc nào cũng lo lắng kể lể phân bua.
Cái thiếu ở đây là đám liền-ông luôn cảm thấy yếu ớt, zời ạ! Có nghĩa luôn tự ti về bản thân, và bằng mọi cách phải thể hiện bằng người khác, cho dù có khi chả biết người khác ở mức nào, thế mới tài.
Xứ sở này luôn bị đè nặng bởi tư tưởng của Khổng Khâu, liền-ông luôn cho bản thân là trọng. Nói gì thì nói, đã là liền-ông thì phải là trụ cột của gia đình, của xã hội, cho dù có đầy đám liền-ông suốt ngày nấp kin-kín sau váy vợ và thể hiện sự oai phong của giống đực bằng cách ngồi trong bếp giương cung bắn mèo.
Thế nên đám liền-ông tụm năm tụm ba ăn cơm mèo nói leo chiện thế giới chán chê thì thường chuyển sang chiện oai phong của giống đực ở chốn phòng the. Có điều là cực hiếm có ông nào tự nhận mình là yếu sinh lý, bởi nhẽ ông nào cũng kể chiến tích giường chiếu hùng hồn, cứ như đại bác ở trận gì đó chấn động địa cầu í, kinh phết.