Saturday, March 25, 2023
[ sự đứt gãy tri thức ]
Thursday, December 15, 2022
[vụt thẳng vào mặt nhân dân]
Thursday, April 8, 2021
Ngắn... ngắn #28
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet.
Tuesday, March 2, 2021
Niềm tự hào rẻ mạt
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet.
Tuesday, January 26, 2021
Ngắn... ngắn #27
não trạng nô lệ là khi những vấn đề liên quan sát sườn đến cơm áo gạo tiền thì chúng im lặng, trong khi đó sẵn sàng bầy đàn chửi bới chém giết một ai đó dám đụng đến tượng đài của chúng.
© 2018 baron-trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet.
Tuesday, January 19, 2021
Hoàng Sa 19/1/1974
Ngày này 47 năm về trước, Trung cộng đã đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Cũng có nghĩa, 47 năm đã qua, tổ quốc Việt Nam của chúng ta chưa thực sự trọn vẹn khi một phần lãnh thổ bị Trung cộng chiếm đóng bất hợp pháp.
Khoảng hơn 10 năm trở về trước, không nhiều người biết điều này và vẫn đinh ninh Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam. Thậm chí có một thời gian người ta không dám nhắc đến tên 2 địa danh này, dù chỉ là viết trên mạng xã hội chứ chưa nói đến báo chí chính thống lẫn trong giảng dạy lịch sử. Đến mức có một nhà văn phẫn uất đã đặt tên cho 2 con chó để công khai gọi tên các quần đảo của tổ quốc mà không bị phạm húy như tôi đã từng biên trên FB mấy năm trước.
Thế hệ trẻ 9x, 10x không hiểu biết nhiều về Hoàng Sa, Trường Sa nói riêng và lịch sử dân tộc nói chung. Chúng không biết Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống là ai, nhưng lại rất am hiểu về mấy ca sĩ người mẫu xứ Hàn, hay a dua theo trend Khá Bảnh, Huấn hoa hồng. Thậm chí có đứa sẵn sàng quỳ xuống hôn cái ghế đá mà thần tượng người Hàn vừa ghé đít ngồi trước đó trong khi không hề biết Trung cộng đã thành lập quận Tây Sa trên quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Tôi cho rằng, đây là một tội ác đối với lịch sử dân tộc. Hậu thế sẽ sòng phẳng với những kẻ đã làm ra điều này và những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống... vẫn mãi là những kẻ bán nước cầu vinh trong lịch sử dân tộc.
Tôi biên stt này để tự nhắc nhở bản thân rằng có một ngày 19/1/1974. Và để con tôi, những học trò của tôi còn biết rằng có một ngày như thế.
Nếu có một ngày mà những người Việt được cầm súng lên đường để lấy lại quần đảo Hoàng Sa của tổ quốc, tôi sẽ viết đơn tình nguyện gia nhập mà không cần phải suy nghĩ.
Năm nay, tôi cũng 47 tuổi.
Wednesday, September 30, 2020
NGỒI BUỒN TỈA TÓT TIỀN NHÂN #2
Cụ Tố Như viết Truyện Kiều
Cái hay cụ nói toàn điều hiển nhiên
Lại lồng câu chữ rất duyên
Cộng thêm điển tích khắp miền mọi nơi
Nói chung Kiều để đọc chơi
Nhưng mà bình luận lại hơi dài dòng
Bởi vì điển tích không thông
Để hiểu thì phải mất công tra tìm
Thời xưa học chữ thánh hiền
Quanh đi quẩn lại mấy nghìn chữ thôi
Tất nhiên là chữ Tàu rồi
Rất ít người học vì hơi tốn tiền
Lại thêm mục đích đầu tiên
Học xong thi đỗ bổ liền làm quan
Còn ai bị trượt không oan
Về làng dạy chữ mỏi mòn kiếm cơm
Truyện Kiều biên bằng chữ Nôm
Nhưng phần điển tích toàn chôm bên Tàu
Thế nên chữ đọc không sâu
Thì không rõ nghĩa mới sầu mới bi
Bần dân mù chữ nghĩ suy
Kiều là kiệt tác rất chi lòng vòng
Bởi vì đọc thuộc lòng lòng
Vậy mà không hiểu từ trong ra ngoài
Thế là tranh cãi nhau hoài
Ông nào cũng đúng cũng đòi đỉnh cao
Cụ Tố thành đại thi hào
Truyện Kiều từ đó liệt vào quốc thơ
Dể cho dân chúng ngu ngơ
Hơn hai thế kỷ vừa mơ vừa màng
*
***
Lời quê chắp nhặt làng nhàng
Chả vui cũng chả được tràng vỗ tay
© 2020 Baron Trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet.
Cùng chủ đề:
NGỒI BUỒN TỈA TÓT TIỀN NHÂN #1
Monday, August 3, 2020
An-nam đặc tính cần-lao #9: Mê tín dị đoan #1
thời thiên đàng, sau một thời gian "bài tín trừ phong" đập đền phá chùa phân biệt lương giáo thì tín ngưỡng và tôn giáo được hưng phát trở lại, đặc biệt là phật-giáo.
zờ, cần-lao nghiễm nhiên coi phật-giáo như quốc-giáo, nhà nhà thờ phật, người người mở mồm ra nói triết lý nhà phật. nhưng xét một cách toàn diện, những người am hiểu về phật-pháp và những người là phật-tử chính thống lại cực ít.
phần lớn cần-lao bi-bô về những triết lý nhà phật ở mấy quyển sách bán vỉa hè. phần lớn người ta mặc đồ nâu sồng ngày lễ đến chùa và tự xưng là theo đạo phật. nhưng đám này chẳng hiểu gì về phật-pháp cả, thậm chí không phân biệt nổi di-lặc với a-di-đà, chả cần biết phật gì, cứ thấy tượng là chắp tay vái như bổ củi và bi-bô "a-di-đà-phật". lại là bi kịch của xứ sở khi đám này chiếm đại đa số trong xã hội.
sự ngu dốt đến mức chúng không phân biệt được tôn giáo, tín ngưỡng, triết lý, dị đoan. tui suýt sặc nước tắc tử vì đọc trên fb của một ngài theo đạo thiên-chúa, một fan của ngài vào comment đại loại như này: "a-di-đà-phật, cầu chúa sẽ che chở cho anh".
thấy phê-cê-bốc đang ồn ào vụ có gái hóa trang quán-thế-âm-bồ-tát mặc áo cưới với vụ mấy anh sư xài rolls-royce phantom limousine dài chục mét rước cây bồ-đề. tui thì thấy chuyện đó bình thường, chả có gì đáng nói cả. bởi lâu nay đọc báo lá ngón biên về đám sư dổm có mà đầy chuyện, thịt chó, rượu, gái gú, vơ vét tiền bạc, kiếm bằng cấp dổm, xây lâu đài biệt phủ đủ cả.
- An-nam đặc tính cần-lao #6: Tư duy đường thẳng
- An-nam đặc tính cần-lao #5: Não trạng duy tình
- An-nam đặc tính cần-lao #4 - Não trạng niềm tin
- An-nam đặc tính cần-lao #3 - Bỉm sữa khóc mướn
- An-nam đặc tính cần-lao #2 - Xứ sở thiếu thốn
- An-nam đặc tính cần-lao #1 - Não trạng hướng dương
Đọc thêm:
Monday, July 27, 2020
phòng trà đà-lạt
nói thế để biết là tui rành đà-lạt phết, chả đến mức như dân bản địa nhưng ngóc ngách nào cũng khám phá, nhất là đối với một gã si tình lại biết linh tinh đủ các ngón nghề thơ nhạc họa.
dĩ nhiên các phòng trà cũng đã lượn khắp, từ thủa thời leo lét ánh đèn với tiếng lèng xèng của ghita gỗ. dần dần nó không còn chất đà-lạt nữa, mà chuyển sang kinh doanh một cách thuần túy. lần cuối tui ngồi phòng trà cách đây 6 năm cùng mỹ nhân xứ núi bà-đen.
đã kinh doanh thì mục tiêu phải là lợi nhuận, vào phòng trà là để thưởng thức âm nhạc, thế nên giá nó hẳn là cao hơn quán cafe thông thường là lẽ tất yếu. còn cao thấp như nào thì tui hổng quan tâm.
có điều, như tui đã từng biên trên fb rằng, có đến hơn 90% cần lao xứ này mù âm nhạc. cũng là tất yếu mà thôi vì đến lịch sử nó còn méo mó nói tró gì đến âm nhạc với các thể loại từ máu me chém giết đến dung tục thô thiển thủa kim tiền. từ ngáp lệch cả quai hàm trong lúc nghe nhạc thính phòng ở thượng tầng đến khoe khoang đêm nhạc rất hay nhưng hay nhất là anh đánh trống vì đánh phát nào cũng trúng và trúng phát nào cũng kêu của đám trọc phú bán đất hay bố làm to.
thế nên tui cho rằng hơn 90% khách du lịch vào phòng trà ở đà-lạt với mục đích khoe và chụp ảnh tự sướng, rằng ta cũng đã từng đến phòng trà, chứ đàn gảy tay trâu, biết thưởng thức âm nhạc đếch đâu mà nghe. nhớ có một lần vào quán chị giang khùng, có một đoàn khách vào cực ồn ào náo nhiệt một cách thô thiển đến mức chủ quán chán không thèm hát nữa.
thế nên có cầu ắt có cung, có đám trọc phú học làm sang thì khắc có đám kinh doanh sự tự sướng thiểu học và rẻ tiền này. nên cũng là sự bình thường trong một xã hội kim tiền và suy thoái trầm trọng đạo đức. đến sân khấu hài cấp cuốc da 6 tháng một lần còn vô số sự thiểu năng và thiếu tự trọng, nói gì cần lao thối tai khai bẹn giàu lên từ sự bất công bằng xã hội.
đơn giản nó là như vậy thôi!
© 2020 baron-trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet
Friday, July 17, 2020
em phải đến hà-giang thi tốt nghiệp [update 22.7]
như tui đã từng nhận định ở mấy stt trước rằng vụ gian lận trong thi cử rồi sẽ đâu vào đó. phát ngôn của ông nhạ và kết quả thanh tra ở lạng-sơn đã minh chứng điều đó, cho dù một loạt tỉnh thành khác đều có "nghi vấn" và ai cũng biết cái nghi vấn đó không phải là nghi vấn.
tui cũng đã từng nói khi ông trọng gom củi đốt lò rằng, một trong những bó củi cần đốt là giáo dục. không chấn hưng giáo dục, không thể phát triển. ba cái cái tiến cải cách nên vứt vào sọt rác, vì nó không thể giải quyết được căn nguyên của vấn đề.
dĩ nhiên, củi của ngành giáo dục không phải những vụ án đình đám trọng điểm như thời gian qua của các bộ ngành tỉnh thành. mà là cái cơ chế, là cái bệnh thành tích và triết lý giáo dục rởm rít. phải đốt nó đi, phải trả nó về với chân giá trị thì mới thay đổi được.
trong cái xã hội giả dối và suy đồi này thì giáo dục có "công" lớn. bởi sự dối trá nó được hình thành ngay trong quá trình dạy dỗ và hình thành nhân cách của con người. không phải là tất cả, nhưng phần lớn là thế và nó lan tỏa ra toàn xã hội. sự dối trá đơn giản từ việc tuyển dụng giáo viên, thi đua, thành tích,...
đến mức học sinh lớp 5 không đánh vần được người ta vẫn nhắm mắt làm ngơ dù năm nào tỷ lệ lên lớp cũng 100%. đến mức giáo viên thấy sách giáo khoa lỗi/sai cũng nhắm mắt làm ngơ dù năm nào cũng tập huấn cũng dạy khá dạy giỏi các cấp.
thế nên vụ hà-giang hay hành động của ông nhạ chỉ là cái ngọn. chả hà giang thì cũng lạng-sơn bạc-liêu, chả ông nhạ thì ông a ông b cũng như vậy mà thôi.
nhưng rõ ràng vụ hà-giang là một cơ hội cơ hội cực tốt, là liều thuốc dẫn để tiêu diệt được các tế bào ung thu trong cái thân hình ốm đau quặt quẹo nhưng vẫn khoác lên mình bộ quần áo diêm dúa. nó là củi cần phải đốt để giữ nhiệt cho lò, để gây dựng lại niềm tin đang mong manh đến mức cạn kiệt.
nhưng người ta đã không làm!
tui không chủ quan phân tích lý do tại sao? mặc dù có thể hiểu được các lý do đó. nó cũng như cái lò lúc nóng lúc lạnh không theo một quy luật nào cả. không biết có phải đây là thử thách hay kiếp nạn của xứ sở hình con giun này.
kết thúc vụ hà-giang ở đây, dù xã hội vẫn nhẫn nhục lên đồng sự bức xúc và việc điều tra thủ phạm mới bắt đầu. bởi chả còn gì để mà nói nữa.
© 2018 baron-trịnh
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet