Anh một mình lang thang chiều Tây Đô
Nhìn con nước nhớ về Hà Nội phố
Chiều không em, anh thành người hoài cổ
Xót xa người, thương một nhánh mù u
Hà Nội hôm nay trời đâu còn thu
Heo may nhắc đông đã về tới ngõ
Em có còn ngồi lan can đón gió?
Không có anh, ai ôm tấm vai gầy