An-nam là xứ sở sinh ra đã đẫm nước mắt và sự bất công. Là tôi rút ra từ chính sử, chứ chả bịa đặt đâu nhóe.
Chả là ngày xửa ngày xưa, ông Quân thấy đứa cháu họ cũng bắt mắt, thế là tán tỉnh kịch liệt đến mức bà Cơ trốn nhà theo zai mà chả biết là bị ăn quả lừa của ông chú họ.
Bằng chứng là no xôi chán chè, ông Quân dông thẳng ra biển ăn chơi nhảy múa, để lại bà Cơ cái bụng chửa to vượt mặt. To đến mức đẻ thẳng ra cái bọc trăm trứng và nở được trăm thằng con trai, khiếp!
Đói kém quá nên bà Cơ phải muối mặt tìm ông Quân, thế là bị tiếp quả lừa phủ phàng đến tan đàn xẻ nghé mà cần-lao ngày nay cho rằng đây là vụ ly dị đầu tiên của xứ sở này.
Biết rõ là con của mình nên ông Quân chả dám đổ bừa cho bà Cơ lăng nhăng ngoại tình mà có chửa. Nên đành chơi bài dưới thắt lưng, zở trò zồng-tiên không hợp nên chia con.
Bà Cơ nuốt nước mắt hận kẻ bạc tình, đành dẫn một nửa lên rừng, rồi sinh sôi nảy nở ra xứ An-nam ngày nay. Nửa còn lại theo ông Quân xuống biển, đến zờ không thấy tăm tích, chắc ông Quân ham chơi để chúng đói ăn mà chết hết rồi, chứ hơn 4 nghìn năm, chả lẽ sống sờ sờ như đám con bà Cơ mà người ta không nhắc đến.